Năm Ngôn Ngữ Tình Yêu – Lựa Chọn Nói Ngôn Ngữ Yêu Thương Của Nhau

Dr. Gary Chapman

Kính thưa quý thính giả,

Trong tuần trước, chúng ta đã nghe qua câu chuyện gia đình của Brent và Becky. Họ lập gia đình với nhau được 12 năm. Sau những năm tháng ngọt ngào của trên đỉnh “kinh nghiệm yêu đương”, họ đã trở về thực tại với cuộc sống. Dường như cái cảm giác rạo rực ban đầu không còn nữa. Đời sống vợ chồng tẻ nhạt. Brent không còn thấy nhu cầu tình cảm của mình được thỏa mãn. Câu chuyện qua lời kể của tiến sĩ Gary Chapman được tiếp tục như sau:

Brent thành thật thổ lộ là đã yêu một người khác nhiều tháng qua. Anh hy vọng những tình cảm này sẽ tan biến và anh có thể giải quyết với vợ. Nhưng sự việc trong gia đình trở nên tồi tệ hơn, và tình yêu anh dành cho người phụ nữ kia gia tăng . Anh không thể tưởng tượng sống mà thiếu người mới được.

Tôi thông cảm với Brent trong cảnh khó xử này. Anh thật lòng không muốn gây tổn thương cho vợ con, đồng thời anh lại thấy mình đáng hưởng cuộc sống hạnh phúc. Tôi cho anh biết con số thống kê về hôn nhận lần hai là 60 phần trăm kết thúc bằng ly hôn. Anh kinh ngạc khi nghe như vậy nhưng bảo đảm mình sẽ phá tỷ lệ đó. Tôi kể cho anh những khảo cứu về ảnh hưởng của việc ly hôn trên con cái, nhưng anh cứ tin rằng mình vẫn là người cha tốt đối với con mình và anh sẽ khắc phục được chấn thương của vụ ly hôn. Tôi nói với Brent về các vấn đề trong sách này và giải thích sự khác biệt giữa kinh nghiệm đang yêu với nhu cầu tình cảm sâu xa cần cảm thấy được yêu. Tôi giải thích năm ngôn ngữ của tình yêu và thách thức anh dành cho hôn nhân của mình thêm một cơ hội nữa. Suốt buổi, tôi biết mình xử lý hôn nhân nghiên về tinh thần và lý trí như vậy, ngay tại đỉnh cao tình cảm trong kinh nghiệm hiện tại của anh, thì chẳng khác gì lấy ná mà chọi với súng đại liên. Anh tỏ lời cám ơn sự quan tâm của tôi và yêu cầu tôi làm mọi việc có thể được để giúp Becky. Nhưng anh chắc chắn với tôi rằng không còn hy vọng nào cho cuộc hôn nhân.

Một tháng sau, tôi nhận cú điện thoại từ Brent. Anh muốn nói chuyện với tôi. Lần nầy anh bước vào văn phòng tôi với vẻ bối rối rõ rệt. Anh không còn là mẫu người bình tĩnh, điềm đạm như tôi gặp lần trước nữa. Người yêu của anh đã bắt đầu xuống khỏi đỉnh cao tình cảm, và nàng nhìn thấy những điểm trong Brent mà nàng không thích. Nàng đang xa lánh mối liên hệ và anh bị tan nát. Lệ tràn tuôn khi anh nói với tôi rằng nàng quan trọng đối với anh biết bao, và kinh nghiệm bị nàng bỏ rơi thật không thể chịu đựng nổi.

Tôi thông cảm lắng nghe suốt một tiếng trước khi Brent hỏi xin lời khuyên của tôi. Tôi cho anh biết là tôi rất thông cảm với nỗi đau của anh và biết kinh nghiệm hiện tại của anh là nỗi buồn tình cảm tự nhiên trước sự mất mát và nỗi buồn đó sẽ không nguôi ngoai một sớm một chiều. Tuy nhiên, tôi giải thích, đó là kinh nghiệm không thể tránh được. Tôi nhắc nhở anh về tính chất nhất thời của “kinh nghiệm đang yêu”, rằng chẳng sớm thì muộn, chúng ta luôn luôn bước xuống khỏi đỉnh cao để về lại với thế giới thực tại. Một số người hết yêu trước khi kết hôn; còn kẻ khác thì sau khi kết hôn. Anh ta đồng ý rằng hiện tại vẫn tốt hơn là sau này.

Sau một lúc, tôi gợi ý rằng cơn khủng hoảng có thể lại là dịp tốt cho vợ chồng anh được tư vấn về hôn nhân. Tôi nhắc anh nhớ rằng tình cảm yêu thương chân thật, bền lâu là sự lựa chọn, và tình cảm yêu thương có thể hồi sinh trong hôn nhân nếu vợ chồng anh học tập yêu nhau bằng những ngôn ngữ yêu thương đúng mức. Anh ta đồng ý tư vấn hôn nhân, và chín tháng sau, Brent và Becky với một hôn nhân được tái sinh. Khi tôi gặp lại Brent ba năm sau, anh cho tôi biết hôn nhân của anh thật tuyệt diệu và cám ơn tôi đã giúp anh trong giai đoạn quan trọng của đời anh. Anh nói với tôi rằng nỗi buồn bị mất người yêu đã qua hơn hai năm rồi. Anh mỉm cười, nói: “Bể chứa của tôi chưa bao giờ tràn đầy như bây giờ, và Becky là người phụ nữ hạnh phúc nhất mà ông từng gặp.”

May mắn thay chính Brent là người giúp tôi chứng minh cái mà tôi gọi là sự mất cân bằng của “kinh nghiệm đang yêu”. Nghĩa là, cả hai người không bao giờ đều yêu vào cùng một ngày, và hầu như không bao giờ họ hết yêu cùng một ngày. Bạn không cần phải làm nhà khoa học xã hội mới khám phá ra chân lý đó.

Suốt chín tháng tôi tư vấn cho Brent và Becky, tôi xử lý nhiều vụ xung khắc chưa hề được họ giải quyết trước đây. Nhưng chìa khóa của sự hồi sinh hôn nhân của họ chính là việc khám phá ra ngôn ngữ yêu thương chính của nhau và tự chọn thường xuyên nói ngôn ngữ đó.

Tôi xin phép trở lại với câu hỏi đã nêu trong chương chín: “Nếu ngôn ngữ yêu thương của người phối ngẫu là một điều không tự nhiên đến với bạn thì sao?” Tôi thường nghe câu hỏi này trong những khóa hội thảo của tôi về hôn nhân, và tôi trả lời là: “Có sao đâu!”

Ngôn ngữ yêu thương của vợ tôi là “hành động phục vụ”. Một trong những việc thường xuyên tôi làm cho nàng là hút bụi sàn nhà. Bạn có cho rằng hút bụi sàn nhà đến với tôi cách tự nhiên không? Mẹ tôi bắt tôi hút bụi. Suốt thời trung học tôi không thể chơi banh vào ngày Chủ Nhật khi chưa hút bụi xong cả căn nhà. Hồi đó, tôi tự nhủ: “Khi lớn lên, một việc tôi sẽ không làm là hút bụi nhà. Tôi sẽ bắt vợ tôi làm chuyện đó.”

Nhưng bây giờ tôi hút bụi nhà chúng tôi, và lại hút thường xuyên nữa. Và chỉ có một lý do khiến tôi hút bụi nhà. Tình yêu. Bạn không thể đủ tiền trả công cho tôi hút bụi nhà, nhưng tôi làm việc đó vì tình yêu. Bạn thấy đó, khi một hành động không tự nhiên đến với bạn, thì đó là một biểu lộ yêu thương lớn hơn. Vợ tôi biết rằng khi tôi hút bụi nhà, không gì khác hơn là tình yêu thuần túy 100 phần trăm, không pha trộn, và tôi hoàn toàn được điểm về việc đó.

Có người nói: “Nhưng thưa Tiến Sĩ Chapman, đó là chuyện khác. Tôi biết ngôn ngữ yêu thương của người phối ngẫu là truyền cảm bằng xúc giác, nhưng tôi không quen cách truyền cảm đó. Tôi không hề thấy bố mẹ tôi ôm choàng nhau. Họ không bao giờ choàng ôm tôi, thưa Tiến sĩ Chapman. Tôi không quen cách đó. Vậy tôi phải làm sao đây?”

Bạn có hai tay chứ? Bạn vòng hai tay lại được chứ? Bây giờ, hãy tưởng tượng người phối ngẫu của bạn đứng ngay giữa, và bạn kéo chàng/nàng về phía mình. Tôi đoan chắc với bạn rằng nếu bạn ôm người phối ngẫu ba ngàn lần, bạn sẽ bắt đầu thấy thoải mái hơn. Nhưng cuối cùng, thoải mái không phải là vấn đề. Chúng ta đang nói về tình yêu, và tình yêu là bạn làm cho người khác, không phải điều bạn làm cho bản thân mình. Đa số chúng ta mỗi ngày vẫn làm nhiều việc không đến với mình “cách tự nhiên”. Đối với một số trong chúng ta, đó là việc thức dậy mỗi sáng. Chúng ta chống lại tình cảm của mình để ra khỏi giường. Tại sao? Vì chúng ta tin có việc đáng phải làm ngày hôm ấy. Và bình thường trước khi ngày trôi qua, chúng ta cảm thấy vui vì đã thức dậy. Hành động của chúng ta đi trước xúc cảm của mình.

Với tình yêu cũng như vậy. Chúng ta khám phá ngôn ngữ yêu thương của người phối ngẫu, và chúng ta chọn nói ngôn ngữ đó, cho dù nó có tự nhiên với chúng ta hay không. Chúng ta không tự cho mình có những tình cảm nồng ấm, phấn khởi. Chúng ta chỉ chọn tỏ ra như vậy vì lợi ích của chàng hoặc nàng thôi. Chúng ta muốn đáp ứng nhu cầu tình cảm của người phối ngẫu, và chúng ta vươn ra để nói ngôn ngữ yêu thương của người ấy. Trong khi chúng ta làm như vậy, bể chứa yêu thương của chàng sẽ được đổ đầy và rất có thể là chàng sẽ đáp lại và nói ngôn ngữ của chúng ta. Lúc đó tình cảm của chúng ta sẽ được đáp trả, và bể chứa yêu thương của mình bắt đầu được đổ đầy.

Yêu là lựa chọn. Và một trong hai bạn có thể bắt đầu tiến trình đó ngay hôm nay.

Xin hẹn gặp lại quý vị vào tuần tới.

Xin xem những bài đọc khác